Insane
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 Hẹn Ước


Phan_7

Chương 13

Khi Dương Chiêu nghe thấy tiếng “được” thì khẽ cúi đầu.

Cô nhớ lại dung mạo của Trần Minh Sinh, nghĩ đến vẻ mặt khẽ cười của anh. Cô cảm thấy chỉ một tiếng được vô cùng đơn giản đó lại khiến người ta như được thả lỏng.

Mùi thuốc lá nồng nặc trong xe cũng không khó chịu như vốn dĩ.

Ở đầu bên kia điện thoại Trần Minh Sinh nói tiếp: “Vậy cô chọn địa điểm đi.”

Dương Chiêu nghĩ một lúc, hỏi: “Hiện giờ anh đang ở đâu?”

Trần Minh Sinh: “Ở nhà.”

Dương Chiêu: “Vậy chọn nơi gần nhà anh đi.”

Trần Minh Sinh ngừng một lúc rồi nói: “Nhà cô không gần nhà tôi lắm, có tiện cho cô không?”

Dương Chiêu nhếch miệng: “Không sao, dù sao cũng phải lái xe mà.”

Nói xong, cô nghe thấy bên đầu kia điện thoại có tiếng cười khẽ. Trái tim Dương Chiêu khẽ nảy lên, vẻ mặt Trần Minh Sinh rủ mi khẽ cười ngày đó hiện lên trước mắt, cô nói: “Anh cười gì vậy?”

Trần Minh Sinh nói: “Không có gì.”

Giọng nói của anh rất nhẹ nhàng, Dương Chiêu nhíu mày, hỏi lại: “Anh cười cái gì?”

Trần Minh Sinh tiếp tục cười.

Dương Chiêu: “…”

“Không có gì đâu cô Dương.” Trần Minh Sinh nói tiếp, “Tôi không có ý gì cả, chỉ là tôi đang nghĩ…” Anh nói một nửa lại dừng lại, Dương Chiêu lập tức hỏi: “Anh nghĩ cái gì?”

Điện thoại im lặng một lúc, Dương Chiêu nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ xe. Trường trung học của Dương Cẩm Thiên ở ngay khu trung tâm, xe cộ qua lại đông đúc. Đèn giao thông ở ngã tư đã chuyển sang xanh, rất nhiều xe cộ chạy về phía này.

Dương Chiêu nhìn từng chiếc xe lướt qua, lặng lẽ chờ Trần Minh Sinh trả lời.

“Không có gì…” Trần Minh Sinh khẽ nói.

Dương Chiêu hạ ghế ngồi về phía sau, ngửa đầu trên ghế hỏi lại: “Anh nghĩ cái gì?”

Trần Minh Sinh khẽ cười: “Chẳng lẽ lần nào cô cũng phải hỏi ra đáp án mới được sao?”

Dương Chiêu nhìn trần xe màu xám, nói: “Cũng không hẳn.”

Trần Minh Sinh: “Khi nào cô đến?”

Dương Chiêu thấy Trần Minh Sinh không trả lời, cũng không truy hỏi nữa, cô nhìn thoáng qua đồng hồ, “Bốn mươi phút nữa.”

Một chiếc xe tải chạy ở bên đường bỗng nhiên bóp còi, Trần Minh Sinh ở bên kia điện thoại hỏi: “Cô ở bên ngoài à?”

“Ừ.” Dương Chiêu đáp: “Tôi đang ở trường của em trai.”

Trần Minh Sinh nói: “Ở đâu.”

Nghe Dương Chiêu nói địa chỉ, Trần Minh Sinh nói lại: “Vậy còn xa hơn, chọn một chỗ ở giữa đi.”

Dương Chiêu: “Không cần, anh chờ tôi là được.”

Trần Minh Sinh: “Vậy cũng được.”

Hai người đều im lặng trong giây lát, Trần Minh Sinh lên tiếng trước: “Vậy… “

“Đây là số điện thoại của anh sao?” Dương Chiêu ngắt lời Trần Minh Sinh.

“Phải.”

Dương Chiêu: “Anh chờ tôi nhé, đến nơi tôi sẽ gọi cho anh.”

“Được.”

Dương Chiêu: “Vậy nhé, tôi cúp máy đây.”

Cô nói xong định cúp máy, Trần Minh Sinh ở bên kia bỗng nói: “Lúc cô đặt thiết bị dẫn đường, thiết lập luôn địa điểm là đồn công an Lăng Không, đường đó gần nhất, cũng đi ngang qua nhà tôi.”

Dương Chiêu im lặng.

Trần Minh Sinh: “Cô… cô cài hướng dẫn đi.”

Dương Chiêu hít một hơi, bình tĩnh nói: “Vâng, lát nữa gặp.” Nói xong không đợi Trần Minh Sinh đáp lời, trực tiếp cúp máy. Lúc cúp máy, cô ném điện thoại sang ghế phụ lái, ngồi thẳng dậy nhìn chằm chằm thiết bị hướng dẫn trên xe, mặt không chút thay đổi.

Không phải lần trước định vị chậm một chút thôi sao… Dương Chiêu vươn ngón tay, ấn vào thiết bị hướng dẫn, nhập đồn công an Lăng Không.

Chỉ dẫn đường hoàn thành.

“À, đơn giản quá.” Dương Chiêu cười lạnh một tiếng. Cười xong lại cảm thấy mình quá ngốc, khẽ lắc đầu.

Cô nhìn điện thoại bị ném sang một bên, cầm lên kiểm tra nhật ký cuộc gọi, một dãy số im lặng nằm ngay đầu danh sách. Ngón tay cô ấn vào dãy số, trang danh bạ nhảy ra, lựa chọn lưu người liên lạc mới.

Nhập vào Trần Minh Sinh, hoàn thành.

Dương Chiêu mở danh bạ, ấn chữ cái C đầu tiên (*), Trần Minh Sinh ở ngay phía dưới. Dương Chiêu muốn nhập lại tên để số của anh gần vị trí đầu hơn chút, nhưng suy nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra được nên nhập gì. Cô cũng không phải là một người hài hước, trong danh bạ điện thoại của cô đều là tên thật của mọi người, không có một nick name nào cả.

* Phiên âm pinyin tên Trần Minh Sinh là Chen Ming Sheng

Dương Chiêu suy nghĩ một lúc, cuối cùng đành phải từ bỏ.

Cứ để như vậy là được rồi.

Cô chỉnh lại ghế về vị trí ban đầu, đi theo thiết bị hướng dẫn.

Chạy đến gần nhà Trần Minh Sinh mất hơn nửa tiếng, cô đang chuẩn bị tìm nơi đỗ xe thì thấy ở một ngã tư nhỏ, Trần Minh Sinh đang đứng ở ven đường hút thuốc.

Ngã tư kia rất hẹp, thông thẳng từ khu chung cư ra, rộng lắm cũng chỉ một chiếc xe qua lọt. Đường cũng khá sâu, hai bên đường đều trồng dương liễu.

Lúc Dương Chiêu thấy Trần Minh Sinh thì anh vẫn chưa chú ý tới cô, miệng đang ngậm một điếu thuốc, đứng ngẩn ngơ ven đường. Trần Minh Sinh mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, áo sơvin trong quần, bên ngoài khoác một chiếc áo xám mỏng.

Dương Chiêu lại một lần nữa có suy nghĩ dáng người Trần Minh Sinh thực sự không tồi.

Đương nhiên, không bao gồm cả cái chân kia.

Ánh mắt Dương Chiêu bất giác nhìn về phía cái chân kia của Trần Minh Sinh. Ống quần ở chân phải cũng không khác gì, vẫn là xắn lên và nhét vào thắt lưng phía sau. Chiếc nạng ở ngay bên cạnh anh, nửa cánh tay chống vào nạng, khuỷu tay thỉnh thoảng đưa lên hạ xuống, lấy thuốc trong miệng, phả khói.

Anh đứng rất vững.

Dương Chiêu cảm thấy chẳng biết từ lúc nào cô đã bị cái chân kia của Trần Minh Sinh hấp dẫn, bộ phận thiếu hụt đó khiến anh thoạt nhìn rất yếu đuối, nhưng Dương Chiêu biết anh không phải là người yếu đuối, anh chẳng hề dính dáng gì đến tính từ này.

Loại mâu thuẫn đỉnh điểm này rơi vào trong mắt Dương Chiêu, biến thành một kiểu gợi cảm khôn xiết…

Đúng vậy, gợi cảm.

Trần Minh Sinh nhanh chóng chú ý tới xe của Dương Chiêu, anh dập thuốc, đứng thẳng nhìn cô.

Dương Chiêu quay đầu xe ở ngã tư, chạy đến bên cạnh Trần Minh Sinh.

Cô hạ cửa xe xuống.

“Sao anh lại chờ bên ngoài thế này.”

Trần Minh Sinh cúi đầu nhìn Dương Chiêu cười, khẽ nói: “Cô lái xe đúng là chậm thật.”

Dương Chiêu chau mày, “Chậm ư?” Cô nhìn thoáng qua đồng hồ, hơn nửa tiếng. Cô ngồi trong xe nhìn ra bên ngoài, “Anh cảm thấy chậm sao?” Cô nhìn Trần Minh Sinh, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Tôi từ khu phố trung tâm tới đấy.”

Trần Minh Sinh nhìn Dương Chiêu nghiêm túc nói địa chỉ trường trung học thực nghiệm, nhịn không được quay đầu nhìn hố cây ven đường một chút.

Dương Chiêu giải thích xong, nói với Trần Minh Sinh: “Lên xe đi.”

“Ừ.” Trần Minh Sinh mở cửa sau, Dương Chiêu lại nói, “Ngồi lên phía trước.” Trần Minh Sinh ngẩng đầu, Dương Chiêu nhìn anh từ kính chiếu hậu. Anh gật đầu, để nạng phía sau rồi mở cửa xe phía trước, khẽ vịn vào cửa xe rồi ngồi vào xe.

Dương Chiêu hỏi: “Đi ăn ở đâu đây?”

Trần Minh Sinh: “Cô muốn ăn gì?”

Dương Chiêu: “Tùy anh.”

Trần Minh Sinh suy nghĩ một lúc mới nói: “Cô nghĩ món mình muốn ăn đi. Bữa ăn này tôi mời, xem như để cảm ơn bữa đó cô đã giúp đỡ.” Anh muốn nói đến việc Dương Chiêu đã đưa anh đến trung tâm phục hồi chức năng.

Dương Chiêu không cự tuyệt, quay đầu hỏi Trần Minh Sinh: “Anh đói không?”

Trần Minh Sinh sửng sốt, sau đó một lúc mới phản ứng lại, gật đầu: “Đói.”

Dương Chiêu: “Vậy tìm một tiệm gần đây đi.”

“Ok.”

Nói xong, Trần Minh Sinh cho rằng Dương Chiêu sẽ lái xe đi, nhưng anh đợi một lúc cũng không thấy xe khởi động. Anh quay sang nhìn Dương Chiêu, phát hiện Dương Chiêu cũng đang nhìn anh.

“Sao vậy?”

Dương Chiêu: “Dây an toàn.”

Trần Minh Sinh: “…”

Anh có chút không biết nên nói gì, yên lặng thắt dây an toàn xong Dương Chiêu cho xe chạy.

Nơi Trần Minh Sinh ở này cũng coi như vùng ngoại ô, không có nhiều nhà hàng. Dương Chiêu không mấy quan tâm, cô tìm một quán ăn ở ven đường, hỏi Trần Minh Sinh: “Ở đây được không?”

Trần Minh Sinh có chút bất ngờ.

Anh cũng chỉ mới biết Dương Chiêu có mấy ngày, ngoại trừ một số chuyện kỳ cục khiến người ta phải ngạc nhiên ra, thì cảm giác đầu tiên Dương Chiêu mang lại cho anh là một người có tiền.

Nhìn xe của cô là biết, Jaguar XKR 5.0L, ít nhất cũng phải hai trăm vạn – tuy để cho cô lái thì có chút uất ức cho chiếc xe.

* Là con này.

Quy ra khoảng 7 tỷ VNĐ, tuy nhiên nếu nhập về VN có lẽ sẽ mắc hơn nhiều nữa.

Và cả căn nhà to đùng lần trước anh trú mưa nữa. Trần Minh Sinh không quen thuộc với các nhãn hiệu, nhưng anh cũng nhìn ra được quần áo Dương Chiêu mặc tuy đơn giản, nhưng cũng không phải là hàng hóa vỉa hè thông thường.

Nói chung, từ trong ra ngoài của Dương Chiêu thoạt nhìn đều không giống như người có thể đi vào ‘Quán bánh chẻo chị Hai’ để ăn trưa.

Dương Chiêu cảm thấy mình không quen thuộc với nơi này, căn bản không biết tìm nhà hàng nào. Hơn nữa Trần Minh Sinh vừa nói đói bụng, cô cũng không muốn kéo dài thêm. Có vài chiếc taxi đỗ trước cửa quán bánh chẻo này, trong cửa hàng cũng rất náo nhiệt nên cô mới chọn nơi này.

Dương Chiêu dừng xe, Trần Minh Sinh lấy chiếc nạng ở phía sau, chống nạng đi vào quán ăn.

Vừa vặn còn có một bàn trống, hai người ngồi đối diện nhau.

Bên trong quán ăn khá nhỏ, khách hàng có thể tùy tiện ngồi ở bất cứ chỗ nào, Trần Minh Sinh phải lách qua mấy người mới đến được bàn mình. Anh thiếu một chân, cực kỳ gây sự chú ý với người khác, người trong quán vô tình hay cố ý đều nhìn về phía này.

Trần Minh Sinh không để ý, Dương Chiêu cũng không bận tâm. Cô thừa dịp người bán hàng mang thực đơn lại đây quay đầu nhìn xung quanh một lượt, nói với Trần Minh Sinh: “Ở đây hình như có rất nhiều tài xế taxi.”

Trần Minh Sinh gật đầu: “Quán ăn này cũng sạch sẽ, vị trí lại tương đối thuận lợi, buổi trưa có không ít tài xế đến đây ăn.”

Dương Chiêu: “Anh cũng từng tới đây ăn sao?”

Trần Minh Sinh: “Đã từng.”

Dương Chiêu suy nghĩ một lúc, sau đó nói: “Là cùng mọi người đến ăn trưa sao?

Trần Minh Sinh tiện tay cởi một cúc áo ở cổ, hơi giật mình: “Sao tôi có thể ăn cùng bọn họ được chứ.”

“Hả?”

Trần Minh Sinh liếc nhìn Dương Chiêu một cái, như cười như không: “Mới bị một người phát hiện tôi đã ra thế này, tôi mà còn ăn cùng với một đám người thì đừng nghĩ tới chuyện kiếm sống nữa.”

Dương Chiêu: “…”

Cô nhếch môi, yên lặng nhìn Trần Minh Sinh. Trần Minh Sinh bị cô chăm chú nhìn thấy hơi hoảng hốt, vừa định lên tiếng thì Dương Chiêu đã nói trước: “Tôi không có ý định đe dọa anh thật.”

Trần Minh Sinh dừng lại.

Dương Chiêu: “Có thể anh không tin, nhưng lúc đó tôi chỉ muốn anh lên nhà tránh mưa thôi.”

Trần Minh Sinh hơi cúi đầu, khẽ đáp: “Tôi biết, chỉ đùa một chút thôi mà.”

Phục vụ cầm thực đơn lại, Dương Chiêu khẽ hỏi Trần Minh Sinh: “Ăn ở đây ổn chứ, liệu anh có bị ai nhận ra không?”

Trần Minh Sinh nhận thực đơn nhìn qua một lượt, rồi nói: “Không sao, không quen biết ai cả.”

Anh cũng lười giải thích công ty anh có điểm ăn trưa cố định giành cho nhân viên, vốn dĩ không ai tự bỏ tiền ra ăn cả. Trần Minh Sinh nhìn thực đơn, phát hiện Dương Chiêu một hồi lâu vẫn yên lặng không động đậy gì, anh ngẩng đầu khỏi thực đơn ——

Hôm nay Dương Chiêu mặc một chiếc áo dệt kim màu đen, nhìn khá đơn thuần, sống lưng cô thẳng tắp, tay quy củ đặt trên đùi. Thấy Trần Minh Sinh ngẩng đầu, người cô hơi nghiêng về trước, dường như là sợ bị người khác nghe thấy cuộc nói chuyện.

Mi tâm Dương Chiêu nhíu lại, cô nghiêm túc khẽ nói với Trần Minh Sinh: “Ở đây không an toàn, anh ăn nhanh đi.”

Trần Minh Sinh: “…”

Lảm nhảm~~~~

Vì beta chap 14 trước 13 nên tìm hiểu về Jaguar, trước đây chỉ biết đây là 1 hãng xe được đánh giá là sang của Anh, và có vài lần thấy xe của hãng này ở khu Q1, Phú Mỹ Hưng.

Lên mạng search mà chảy cả nước miếng, đẹp quá là đẹp. Quay sang hỏi đồng nghiệp nam: “Mấy dòng xe Jaguar bán ở VN mắc không anh nhỉ?”

“Rẻ lắm em.”

“Ế, rẻ á? Rẻ là bao nhiêu?”

“Chiếc bèo bèo thì bán nhà anh đi bù thêm 1,2 căn nữa là mua được.”

Thực ra khi xem giá trên trang chủ của Jaguar, dòng xe này với dân chơi Việt Nam không quá mắc, chẳng qua về VN giá xe bị đội lên từ 300-600% nên mới cao vậy thôi.

Vd chiếc BMW của sếp giá gốc bên Đức có 70.000$, nhập về VN, sau khi đóng xong thuế phí này nọ hết gần 7 tỷ VNĐ.

Chương 14

Trần Minh Sinh nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Dương Chiêu hỏi: “Muốn ăn gì?”

Dương Chiêu quay lại hỏi người phục vụ: “Có món nào nhanh?”

Phục vụ là một cô gái chưa tới hai mươi, nói với Dương Chiêu: “Tất cả đều nhanh.”

Dương Chiêu nhìn Trần Minh Sinh: “Anh muốn ăn gì cứ gọi đi.”

Trần Minh Sinh gọi ba món: canh cải trắng thịt nạc, sườn non ram, thịt bò sốt tương, sau đó hỏi Dương Chiêu muốn gọi thêm gì không. Dương Chiêu nói: “Thêm món địa tam tiên nữa.”

* Đây là món ăn có lẽ khá phổ biến bên TQ, gồm ba nguyên liệu chính là khoai tây, ớt xanh/đỏ và cà tím. Cách làm rất đơn giản.

Các bạn nếu muốn tìm hiểu và làm thử có thể tham khảo ở đây (lưu ý là tiếng Trung ^^ )

Gọi đồ ăn xong, hai người ngồi chờ.

Trong quán cơm khá ồn ào, hai người lại càng có vẻ im ắng.

Trần Minh Sinh nhìn chằm chằm chai nước tương trên bàn, vô tình ngước lên phát hiện Dương Chiêu đang nhìn anh chăm chú. Trần Minh Sinh hỏi: “Sao vậy?”

Dương Chiêu lắc đầu, cô nói: “Tôi chạy thẳng từ trường rung học thực nghiệm tới đây, chân của anh vẫn đang ở nhà tôi chờ được đón về.”

“Chân của tôi…” Trần Minh Sinh nở nụ cười, tay cầm bình gia vị lắc lắc.

Dương Chiêu nói: “Để tôi về lấy cho anh.”

Trần Minh Sinh trả lời: “Không cần phiền vậy đâu, tôi sẽ lái xe đến đó.”

Dương Chiêu nhìn xuống dưới, giống như xuyên qua bàn nhìn được chân anh.

“Anh như vậy sao lái xe được.”

Không biết Trần Minh Sinh nghĩ gì, khóe miệng khẽ cong lên: “Cô cũng biết là thế này tôi sẽ bị bắt ư?”

Dương Chiêu giả vờ câm điếc.

Đồ ăn được dọn lên, Trần Minh Sinh rót nước tương rồi đưa chai cho Dương Chiêu, Dương Chiêu nhận lấy cũng rót ra chén một ít.

Trần Minh Sinh ăn rất nhanh, mỗi chiếc bánh chẻo chỉ thổi phù một cái đã ăn ngon lành. Anh ăn được nửa dĩa phát hiện Dương Chiêu chưa ăn miếng nào, anh hỏi Dương Chiêu: “Cô không thích ăn món này?”

* Bánh chẻo là một loại sủi cảo của Trung Quốc, đại khái như vầy:

“Xin lỗi, rất xin lỗi.” Dương Chiêu nói.

Trần Minh Sinh mơ màng, “Chuyện gì?”

Dương Chiêu ngồi nghiêm chỉnh, nói lại lần nữa, “Xin lỗi. Trước đó tôi hành động không cân nhắc.” Nói xong, cô cúi đầu với Trần Minh Sinh.

Trần Minh Sinh đang gắp một miếng bánh chẻo, tay khựng lại giữa không trung, nước tương nhỏ xuống theo chiếc bánh.

“… Không sao.” Trần Minh Sinh nói.

Dương Chiêu gật đầu, “Cám ơn anh đã bỏ qua.”

Trần Minh Sinh yên lặng ăn bánh chẻo, nhưng chẳng cảm giác được mùi vị gì nữa.

Bọn họ ăn cơm xong, Trần Minh Sinh thanh toán.

“Tổng cộng là năm mươi ba tệ.” Người phục vụ nói.

Trần Minh Sinh trả tiền. Thật ra anh cảm thấy bữa ăn này chẳng phải là mời, dù anh lái xe thuê, không có nhiều tiền nhưng thế này cũng hơi keo kiệt. Hơn nữa đồ ăn cơ bản toàn vào bụng anh, Dương Chiêu chỉ ăn ba cái bánh chẻo rồi ngừng đũa.

Anh nghĩ có lẽ Dương Chiêu không đói, hơn nữa cô thực sự không muốn ăn ở quán ăn nhỏ thế này, chọn ăn ở đây hoàn toàn vì nhân nhượng anh mà thôi.

Nghĩ vậy, Trần Minh Sinh chỉ có thể cười khổ trong lòng.

“Anh chờ tôi một chút.” Dương Chiêu nói, “Tôi sẽ chạy xe tới cửa.”

Trần Minh Sinh: “Cùng đi đi.” Anh chống nạng đứng lên, theo Dương Chiêu ra cửa.

“Cô Dương, cô chở tôi đến Đường số 7 là được, xe của tôi ở bên đó.” Trần Minh Sinh nói.

Dương Chiêu nói: “Anh muốn lái xe sao?”

Trần Minh Sinh nói: “Tôi đi với cô về lấy.”

Dương Chiêu nói: “Anh như vậy…” Cô chưa nói xong, ánh mắt đã chuyển đến đùi Trần Minh Sinh, anh chỉ đứng yên: “Không sao, không chở ai là được rồi, chẳng ai lại mở cửa kiểm tra bên trong xe taxi đâu.”

Dương Chiêu gật đầu.

Trần Minh Sinh mở cửa xe mình, theo sau Dương Chiêu.

Anh lại được dịp chứng kiến Dương Chiêu chạy xe chậm thế nào. Mỗi lần qua đèn xanh đèn đỏ, cách mấy chục thước cô đã bắt đầu giảm tốc, hơn nữa không chỉ giảm tốc còn chạy chậm nên dù là đèn xanh rồi cũng thế. Cô chạy trên đường vắng hay khu đông dân cũng như nhau.

Trần Minh Sinh mở cửa sổ đốt một điếu thuốc, cánh tay gác lên cửa xe, nhìn chiếc xe Jaguar màu trắng bạc đang đi chậm như rùa phía trước.

Hơn một giờ, rốt cuộc cũng đến nhà Dương Chiêu.

Trần Minh Sinh thở phào nhẹ nhõm.

Dương Chiêu đợi Trần Minh Sinh chạy xe đến dưới nhà mình, sau đó gõ kính xe Trần Minh Sinh: “Lên ngồi một lát đi.”

Phản ứng đầu tiên của Trần Minh Sinh là mở miệng từ chối, nhưng anh nghiêng đầu thấy Dương Chiêu đang cúi người nhìn anh ngoài cửa xe, vẫn là sắc mặt thản nhiên, chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào anh lại đồng ý.

Đây là lần thứ ba anh đến nhà Dương Chiêu.

Vào phòng, Dương Chiêu nói với Trần Minh Sinh: “Khỏi cởi giày, anh ngồi đi, tôi lấy cho anh.”, nói xong cô vào thư phòng. Trần Minh Sinh nhìn sàn nhà sạch bóng, cuối cùng vẫn ngồi xuống cởi giày ra. Lúc Dương Chiêu đi ra thấy Trần Minh Sinh chống nạng đứng lên.

Cô bước lại đỡ anh.

“Cám ơn.”

Trần Minh Sinh nhìn về phía tay Dương Chiêu, cô đang ôm cái chân giả của anh trong lòng.

Không hiểu sao Trần Minh Sinh cảm thấy xấu hổ, hệt như một phần thân thể mình bị Dương Chiêu ôm vào lòng.

Dương Chiêu mở ngăn tủ lấy cho Trần Minh Sinh một chiếc dép. Trần Minh Sinh nhìn cô cúi người, đặt chiếc dép bên chân mình, lúc Dương Chiêu ngẩng đầu lên anh nhìn sang chỗ khác.

“Vào ngồi đi.”

“Cám ơn…” Trần Minh Sinh ngồi trên sô pha trong phòng khách, Dương Chiêu nói: “Tôi lấy nước cho anh.”

Trần Minh Sinh nói: “Cô biết dùng bếp không?”

Dương Chiêu xoay qua, thấy Trần Minh Sinh ngồi trên sô pha nhìn mình, vẻ mặt ba phần nghiêm túc bảy phần trêu chọc. Dương Chiêu cảm thấy mặt mình đỏ lên, không biết là xấu hổ hay tức giận.

“Đương nhiên là biết.” Dương Chiêu vừa nói vừa đi vào trong, xong nghĩ gì đó lại quay đầu trịnh trọng nói tiếp: “Chỉ thì sẽ biết.”

Trần Minh Sinh nhìn bóng dáng Dương Chiêu biến mất trong tầm mắt, lúc này anh thật sự không nhịn nổi, bật cười.

Dương Chiêu nấu nước rất nhanh, lúc bưng lên Trần Minh Sinh nhìn cái khay trong tay cô, lại nhìn hai cái chén kia —— kiểu dáng thực sự cổ kính, giống chén trà những năm chín mươi, hoàn toàn không hợp với căn phòng.

Hai cái chén này Dương Chiêu mới mua. Mấy ngày hôm trước, cô đi siêu thị mua nước hoa quả, thấy có bán loại chén uống nước này. Cô đứng trước nó thật lâu, cái chén màu trắng viền xanh này làm cô nhớ tới người tài xế già dặn cứng nhắc nào đó. Nhìn hơn mười phút, cô mua nó về.

Trần Minh Sinh uống một ngụm nước, Dương Chiêu nói: “Anh muốn kiểm tra không?”

“Hả?”

Dương Chiêu chỉ cái chân giả tựa vào sôpha, Trần Minh Sinh nhìn có chút nghi ngờ bèn hỏi: “Kiểm tra cái gì?”

Dương Chiêu nói: “Trước tiên anh cứ xem qua hoặc là mang vào một lát, xem có vấn đề gì không.”

Trần Minh Sinh vẫn chưa hiểu, “Có vấn đề gì chứ?”

“Tôi cũng không biết.” Dương Chiêu nói, “Sau khi mang về tôi không làm gì nó nhưng không biết chừng bị va chạm trên đường, tốt nhất anh nên kiểm tra đi, nếu có vấn đề gì tôi đền cho anh.”

Trần Minh Sinh nhìn Dương Chiêu chăm chú, thấy cô không có ý đùa giỡn. Anh buông ly nước, xách cái chân giả lại dựng nó đứng lên.

Trần Minh Sinh đỡ cái chân giả, nhìn lướt qua rồi nói với Dương Chiêu: “Lần trước… Có một miếng vải bọc bên ngoài.”

“À, đúng.” Dương Chiêu nói xong vội vàng đứng lên, “Có, để tôi lấy cho anh.” Cô trở lại phòng, một lúc sau Trần Minh Sinh thấy cô cầm một miếng vải xếp gọn gàng.

“Lúc nãy quên, của anh đây.”

Trần Minh Sinh cầm miếng vải sạch sẽ trong tay, “Cô giặt nó sao?”

Dương Chiêu gật đầu: “Không được giặt hả?”

Trần Minh Sinh cười cười: “Không phải.”

Trần Minh Sinh mở mảnh vải ra, Dương Chiêu nhìn anh: “Anh không mang thử sao.”

Trần Minh Sinh ngừng tay khẽ nói: “Không cần đâu.” Anh quấn xong liền đặt chân giả sang một bên, Dương Chiêu nói: “Không có vấn đề gì chứ?” Trần Minh Sinh mỉm cười, “Không có gì.”

Dương Chiêu vừa gật đầu vừa nói: “Không sao là tốt rồi.”

Nắng chiều xuyên qua cửa sổ sát sàn, dịu dàng chiếu vào phòng. Dương Chiêu ngồi trên sô pha, tay cầm chén trà kiểu cũ, Trần Minh Sinh hỏi cô: “Cô Dương, cô làm nghề gì?”

Dương Chiêu nhìn Trần Minh Sinh: “Gọi tôi là Dương Chiêu.”

Trần Minh Sinh cười cười: “Dương Chiêu.”

Dương Chiêu uống một miếng nước trả lời: “Tôi không làm công việc cố định, thỉnh thoảng nhận phục chế tác phẩm nghệ thuật.”

Trần Minh Sinh: “Phục chế tác phẩm nghệ thuật?”

“Ừ.” Dương Chiêu hỏi Trần Minh Sinh, “Anh có biết nghề này không?”

Trần Minh Sinh lắc đầu, “Tôi không biết.”

Dương Chiêu nói: “Là tu bổ tranh chữ hoặc bình, lọ.”

Trần Minh Sinh mỉm cười: “Bình và lọ?”

Dương Chiêu nhìn Trần Minh Sinh, ánh mặt trời nghiêng nghiêng trên khuôn mặt anh, nụ cười của anh rất bình thản. Cô thả chén trà, nói với Trần Minh Sinh: “Anh theo tôi.”

Trần Minh Sinh nhướn mày, đứng lên, “Đi đâu?”

“Lên lầu.”

Dương Chiêu dẫn anh vào phòng làm việc của mình.

Lần đầu tiên Trần Minh Sinh đến phòng làm việc của Dương Chiêu. Phòng này nằm ngay trên phòng của Dương Chiêu, nhỏ hơn phòng cô một chút, căn phòng ngăn nắp, thông từ đầu đến cuối, chỉ có toilet được ngăn riêng.

Giữa phòng làm việc đặt hai chiếc bàn dài, phủ vải trắng sạch sẽ, trên mặt bàn đặt một chiếc hộp nhỏ đậy kín.

Cách bàn không xa có một bồn rửa tay. Dương Chiêu bước tới rửa tay cận thận, sau đó mang bao tay mỏng, mở cái hộp ra.

Cô nhìn Trần Minh Sinh, cảm thấy khó hiểu: “Anh đứng xa như vậy làm gì?”

Trần Minh Sinh do dự một lát rồi hỏi: “Tôi cũng phải rửa tay chứ?”

Dương Chiêu nói: “Không cần đâu, anh không đụng vào là được rồi.”

“Ừ.”

Nói xong, Dương Chiêu im lặng một lúc, Trần Minh Sinh thấy hơi kỳ lạ. Dương Chiêu ngẩng đầu, cô và Trần Minh Sinh nhìn nhau, lại nghe thấy cô nói: “Đụng vào cũng không sao, cũng không ảnh hưởng gì mấy.”

Trần Minh Sinh: “…”

Anh chợt hiểu ra, có lẽ vừa rồi Dương Chiêu cảm thấy nói vậy hơi nghiêm trọng nên đang bù đắp lại.

Anh cúi đầu nhìn Dương Chiêu sắp xếp lại cái hộp. Vóc dáng anh cao lớn hơn Dương Chiêu rất nhiều, đứng bên cạnh, nếu cô không ngẩng đầu lên sẽ không thấy được mặt anh.

Lúc này, Trần Minh Sinh đứng gần sát cô, nhẹ nhàng mỉm cười.

Chị Chiêu dễ thương hết biết . Nghe anh chị nói chuyện với nhau cứ như đang dỗ trẻ con

Lảm nhảm~~~~

Định truyện này chỉ để tên người edit thôi, và Vô Phương cũng sẽ tham gia với vai trò edit (tất nhiên kèm cả beta), cơ mà đến giai đoạn này thì thấy khó có thể tham gia edit được, vì dường như càng về sau beta càng mất thời gian hơn. Nên xem ra tiến độ truyện lại chậm đi một chút so với dự định ^^.

Beta chap này trong giờ làm việc.

Tìm để chú thích cái món Địa tam tiên đó, thử coi liệu có ở VN hay không, tìm ra món này tiếng Trung nhưng không chắc chắn nên quay sang hỏi đồng nghiệp nữ (có chồng sắp cưới người TQ, qua TQ công tác và chơi liên tục) là qua bên TQ đã bao giờ ăn món Địa tam tiên chưa.

Trả lời: “Chưa, mà sao tự dưng hỏi chi zậy?”

Oánh trống lảng: “nhỏ bạn thân (lúc đó trong đầu nghĩ tới cái Ong , xin lỗi nhà ngươi :v ) nó bảo hôm nào nó sẽ làm món này cho ăn, món ăn nổi tiếng của TQ đó.”

Đồng nghiệp search cái bảo “a từng thấy món này nhưng chưa ăn. Nổi tiếng gì mà chưa nghe ai nói bao giờ, nhìn vô đã thấy dầu mỡ không ngon chỗ nào chớ.” .

Nói túm lại nhìn nguyên liệu cách làm và thành phẩm thì khá giống món chay ở mấy quán cơm chay VN, nhưng VP không ăn chay nên không rõ ^^.

==> Nhưng nói túm lại, vì mất công ta nghĩ đến nhà ngươi lúc bịa chuyện, nên nhà ngươi nghiên cứu làm món này cho ta với cái Nu ăn ké đi nhá Ong già


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41
Phan_42
Phan_43 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .